Năm 2008 ,vợ chồng chúng tôi đã thực hiện một chuyến du lịch một tuần trên biển Carribean bằng tàu Freedom of the Seas ,con tàu cruise lớn nhất,xa hoa nhất thế giới lúc bấy giờ,với số lượng người gấp rưỡi số người trên Costa Concordia vừa gập nạn (sau này kỷ lục thuộc về Oasis of the Seas) nên hình dung ra sự hoảng loạn khi tai nạn xảy ra .Mặc dù các loại cruise này trang bị cực kỳ hiện đại với hệ số dự trữ an toàn rất cao .Tôi đã chứng kiến cuộc thử các thiết bị cứu sinh của một tàu cruise khác khi tàu Freedom của chúng tôi nghĩ tại cảng thuộc Virgin Island:các xuồng ,các ống tụt ,các bè được tung ra như thật ... Một cuộc thử hàng năm rất dắt tiền để kiểm tra an toàn .Chắc là chiếc Concordia cũng được thử như vậy nhưng khi cần lại chẳng cái nào hoạt động...!Cho nên ,đi biển là một adventure và người phát biểu đúng nhất trong các sếp công ty vừa qua thông qua tai nạn Vinalines Queen,không phải là các sếp hàng hải mà là sếp bảo hiểm.Trong khi sếp hàng hải luôn ngạc nhiên là tàu chúng tôi hiện đại thế mà chìm chắc là do bí ẩn ,Act of God tối cao nào đó thì sếp bảo hiểm biết mình luôn kinh doanh rủi ro và nếu biết hàng nickel hóa lỏng có nguy cơ cao,chắc ông ta sẽ đòi bảo hiểm trên giá trị con tàu 27 triệu !
Tai nạn nào rồi cũng tìm thấy chủ yếu là do con người,human factor .Nếu trên tàu Freedom of the Seas ,tôi đã có dịp nói chuyện với thuyền trưởng,một con sói biển già dặn ,người Thụy Điển,vóc dáng chững chạc,chắc chắn như một cây cổ thụ giữa biển khơi (các tàu cruise này không dùng thuyền trưởng nước đang phát triển,kể cả Ukraina,những thuyền trưởng sáng giá trên thị trường lao động hiện nay) thì chỉ nhìn mặt ông thuyền trưởng Francesco Schettino của Concordia đã thấy không thể tin được.Ham chơi,mải uống rượu với người đẹp thì làm sao chăm lo được con tàu với sinh mệnh hàng nghìn hành khách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét